Trước đợt mở bán sách mới, Doãn Tang đã có buổi phỏng do Weibo tổ chức.
Đây là điều chưa từng có trước đây, cô vào công ty chỉ để bớt việc cho bản thân, chiến lược marketing của Tống Vũ Phỉ cũng đặt tiêu chí tránh để Doãn Tang xuất đầu lộ diện quá nhiều trước công chúng. Doãn Tang khi nhận được lịch phỏng vấn liền từ chối mà không hề suy nghĩ. Sau đó Tống Vũ Phỉ gửi cho cô toàn bộ câu trả lời mẫu để học thuộc.
Tái bút: “Để chứng minh mình không ngủ với lão Vương, cô nhất định phải mang theo khí thế hừng hực tham dự buổi phỏng vấn này.”
Cuốn sách này có thể được coi là một tác phẩm mang tính bước ngoặt đối với Doãn Tang. Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô.
Thế là trước ngày mở bán sách mới, vào lúc bảy giờ tối, Doãn Tang chuẩn bị đăng nhập đúng giờ, cảm thấy phiền phức nên đã đưa mật khẩu Weibo cho Tống Vũ Phỉ nhằm giúp cô chia sẻ các hình ảnh cũng như đoạn phim ngắn, đồng thời chọn lọc câu hỏi và câu trả lời. Người hâm mộ rất háo hức giao lưu với Doãn Tang, chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ, lượt người tham gia đã tăng hơn 500. Hầu hết độc giả đều mong chờ cuốn sách mới, hỏi về nội dung hay thông tin buổi ký tặng sách nếu có thể. Có vài câu hỏi bất lịch sự, nhưng nhìn chung mọi việc đều ổn.
Cư dân mạng A: “Tang Tang chưa từng viết tiểu thuyết, vậy tại sao lần này lại muốn viết “Đường về quê hương?” Cô lấy cảm hứng từ đâu và mất bao lâu để hoàn thành?”
Tống Vũ Phỉ không trả lời được, Doãn Tang: “Vậy bỏ qua đi.”
Tống Vũ Phỉ: “Câu trả lời này không thoả đáng, nghĩ thêm đi.”
Doãn Tang: “Tôi đã viết nó trong vòng bốn năm. Tôi muốn viết về một người bề ngoài nóng nảy nhưng tính cách bên trong lại lạnh lùng.”
Cuối cùng, Tống Vũ Phỉ chỉnh sửa rồi gửi đi: “Tôi muốn viết về một người hoàn toàn khác với chính tôi. Bản thân tôi là một người khá nhàm chán, vì vậy tôi đã dành ra bốn năm để xây dựng nên một nhân vật thú vị, trái ngược hẳn với chính mình.”
Với kiểu ăn nói văn hoa này, Tống Vũ Phỉ lẽ ra có thể viết sách mà không cần phải làm người quản lý của các tác giả.
Quả nhiên, sau khi đăng câu trả lời, trong vòng hai phút đã có hơn một trăm bình luận và phản hồi.
“Bốn năm cho một tác phẩm, thật đáng mong chờ!”
“Đúng vậy, có thể bình tĩnh sáng tác trong bốn năm là rất hiếm. Ngày nay, các tác giả dường như ra sách mỗi vài ba tháng, họ chỉ viết về các nhân vật theo trí tưởng tượng chứ không phải viết về con người thật.”
“Tôi hiếm khi đọc tiểu thuyết dài, có lẽ vì tính tình thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi vẫn rất mong chờ tiểu thuyết do Tang Tang viết.”
“Tang Tang không phải người nhàm chán.”
Doãn Tang khá bất ngờ.
Khi thấy câu hỏi “Cô có tổ chức buổi ký tặng nào không?” với câu trả lời “Tuỳ theo tình hình phát hành ở các thành phố lớn” thì Doãn Tang đã nhắn tin cho Tống Vũ Phỉ.
“Cô định phân thân trong buổi ký tặng à?”
Tống Vũ Phỉ đang bận nên không trả lời, Doãn Tang quyết định chờ, tiếp tục theo dõi Weibo.
Ở giai đoạn sau của cuộc phỏng vấn, các câu hỏi chỉ đơn giản về sự nghiệp viết lách, hỏi xem cô đã kết hôn chưa, cuộc sống bên ngoài thế nào, có phải là một tác giả toàn thời gian hay không, có sở thích nấu ăn hay không…
Tống Vũ Phỉ tiết lộ một số thông tin thích hợp như Doãn Tang sống ở Bắc Kinh, vẫn đi học, mở quán cà phê để kiếm sống, thích pha cà phê, nuôi mèo và nấu ăn rất tệ.
“Thật thú vị, đó chính xác là những gì tôi tưởng tượng về cuộc đời của một nhà văn.”
“Không trách nhiều bức ảnh của Đậu Hũ Trúc đều được chụp ở quán cà phê”.
Buổi giao lưu kết thúc rất thành công, hầu hết những người tham gia giao lưu trên Weibo đều là sinh viên, họ tràn đầy năng lượng và thích khám phá, rất đáng yêu. Doãn Tang hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc sắp xếp bình luận và câu trả lời là phần việc của Tống Vũ Phỉ. Cô đang ngồi khoanh chân dưới sàn nhìn Đậu Hũ Trúc ăn khuya thì Thẩm Phong về đến nhà.
“Anh nghe Mễ Thụy nói hôm nay em không ăn tối à?” Anh bước đến gần cô, cúi xuống xoa đầu cô.
Doãn Tang lắc đầu, ngước nhìn anh với vẻ chán ghét. Anh vẫn thường xoa đầu cô như một thói quen, khiến cô có cảm giác mình giống Đậu Hũ Trúc.
Nhưng cô không phải Đậu Hũ Trúc, anh chính là đang làm rối tóc cô thì đúng hơn.
“Em ăn rồi.”
Thẩm Phong đặt tay lên cánh tay cô: “Bánh ngọt cũng tính là bữa tối à?”
Đậu Hũ Trúc lúc này cũng ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn. Thẩm Phong thở dài, cảm thấy bất lực với một người một mèo trước mặt.
“Em không muốn ăn, nhưng lại muốn nằm ngắm mèo ăn,” Thẩm Phong nói, cởi áo khoác, rửa mặt và lau tay, “không biết khi nào mới có người nấu bữa tối chờ anh về ăn cùng.”
Doãn Tang: “Nếu anh có thể ăn đồ hộp thì nhà có sẵn đấy.”
Thẩm Phong nhếch miệng cười bất đắc dĩ.
Còn không bằng một con mèo.
Đậu Hũ Trúc ăn no liền cọ mình vào người cô, lúc này Doãn Tang bắt đầu ngửi thấy mùi thức ăn.
Bụng bắt đầu thấy đói, cô bế con mèo đi vào bếp.
Thẩm Phong đang đổ mì vào tô.
Anh đã cởi áo khoác, mặc áo sơ mi trắng, không đeo tạp dề, tay áo xắn lên tận khuỷu tay. Khi đèn chiếu trên bàn bếp được bật lên, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh hiện rõ.
Doãn Tang đứng ở cửa bất giác nuốt khan.
“Em đói à?” Thẩm Phong ngẩng đầu, nhìn thấy cô, cau mày nói: “Đóng cửa lại, em mặc phong phanh như vậy còn đi ra đây.” Anh bê hai tô mì tới, vừa đi vừa nghĩ: “Xem ra chúng ta phải trổ thêm một cái cửa từ phòng phía Bắc thông vào đây.”
Phòng phía Tây không nối với phòng cô, muốn vào bếp thì cô phải đi bộ một đoạn ngắn.
Doãn Tang: “Anh lại muốn sửa nhà em à, đừng quên anh đang ở nhờ đấy nhé.”
Thẩm Phong nhìn cô bằng ánh mắt “biết rồi.”
“Em rửa tay rối húp ít nước mì trước đi.”
Doãn Tang vừa định nói gì đó thì anh lại nói thêm: “Làm ấm người trước.”
Lời này cộng với giọng trầm ấm của Thẩm Phong khiến ngón tay Doãn Tang vô tình ngứa ran.
“Em đói.”
Doãn Tang đặt con mèo xuống, nó vô thức đi về phía Thẩm Phong. Doãn Tang rửa tay xong trở lại thì thấy Đậu Hũ Trúc đang trèo hai chân lên bàn, duỗi cổ nhìn chăm chú vào tô mì đang bốc khói. Thẩm Phong một tay đặt lên mép bàn, tay kia xoa đầu Đậu Hũ Trúc, khóe miệng nhếch lên, mắt sáng ngời. Doãn Tang sững sờ trong giây lát, cô có ảo giác đôi mắt Thẩm Phong giống như ánh mắt của người cha xa cách lâu ngày trở về, nhìn đứa con nay đã trưởng thành mà vừa vui vẻ vừa tiếc nuối.
Cô rút điện thoại ra, tiếng “tách” phá vỡ sự tĩnh lặng. Thẩm Phong nhìn cô, nhướng mày mỉm cười.
“Bỏ tay ra đi, em muốn chụp Đậu Hũ Trúc để đăng Weibo.”
Thẩm Phong rút tay, lùi ra xa, nụ cười rộng hơn, có lẽ vì ánh đèn ấm áp nên ánh mắt anh dịu dàng ôn nhu hơn bình thường.
Động tác nhấn nút camera của Doãn Tang chậm nửa nhịp.
…
Một người một mèo ngồi nhìn Doãn Tang vừa ăn mì vừa lướt Weibo.
Để tránh hiện tượng “spam,” bài giao lưu sẽ được lưu trữ trong hai ngày rồi sẽ xoá đi, nhưng bài giao lưu hoàn chỉnh sẽ được đăng trên một blog để mọi người có thể tìm đọc. Vào thời điểm này, số lượng bình luận đang tăng lên đều đặn, những người hâm mộ chưa theo dõi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu tràn vào, và những bình luận đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ các bình luận tiếp theo. Điều hướng dư luận là việc rất quan trọng, công ty cô phải thuê hẳn một đối tác để khống chế khu bình luận, hiệu quả rất khả quan.
Những câu hỏi về đời tư thu hút nhiều bình luận nhất, đúng là dù trong hoàn cảnh nào thì việc hóng hớt vẫn thu hút quần chúng hơn cả.
“Đồng ý, mấy việc “quy tắc ngầm” gì đó tôi nghe quá nhiều rồi, mình không trong sạch không có nghĩa là người khác cũng thế.”
“Có phải tôi là người duy nhất ngạc nhiên khi thấy Tang Tang vẫn còn đi học không? Cô ấy trông rất chững chạc và trưởng thành.”
“Trong tương lai, chúng tôi mong sẽ có nhiều buổi giao lưu trực tuyến hơn nữa, còn rất nhiều việc mà đọc giả chúng tôi tò mò.”
“Đọc sách là có thể hiểu được nhân sinh quan của tác giả. Tôi không hiểu tại sao lại phải tìm tòi đời tư người ta làm gì?”
“Càng giao lưu nhiều thì càng nhiều người biết sức quyến rũ của tác giả.”
“Đồng ý.”
Phương hướng của khu bình luận rất tích cực. Khi cô trả lời trực tuyến, chính mình cũng không ngờ mọi việc sẽ suôn sẻ như này. Sau khi đọc một số bình luận có lượt bình chọn và lượt thích cao, Doãn Tang thở dài trong lòng – Tống Vũ Phỉ quá giỏi!
Sau khi đọc xong, Doãn Tang vào giao diện trang cá nhân của mình, đăng một tin ngắn gọn:
Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi, chúc ngủ ngon [