Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 38



Nguyệt Linh cười lạnh, đưa đôi tay vì đau đớn mà hơi run rẩy đến trước mắt Phất Lạc, giọng nói đã lâu không phát ra nên có chút khàn khàn: “Chuyện tốt này là anh làm, hả?”

Phất Lạc tránh miệng vết thương của cô, nắm lấy cổ tay cô, không cho phản kháng kéo tay cô lại gần. Hắn thành kính in một nụ hôn lên cổ tay cô, có chút mất mát bất đắc dĩ nói: “Nếu có cách khác, tôi tuyệt đối sẽ không làm em bị thương. Tôi chỉ là sợ em rời xa tôi.” Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, trong đôi mắt bạc gợn sóng, mang theo hương vị hỗn tạp, khuôn mặt tuấn tú so với trước khi cô hôn mê gầy đi rất nhiều, khí chất tà ác lúc trước tan thành mây khói, chỉ còn lại tiều tụy cùng buồn bã.

Nguyệt Linh cạn lời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người bị bắt cóc là cô, bị đánh đến hôn mê mấy ngày là cô, bị cưỡng dâm là cô, người bị tay chân tàn cũng là cô!

Sao hắn lại tỏ ra cứ như nhận hết tra tấn, ấm ức đầy bụng?

Vì tránh việc khiến mình tức đến ngất xỉu, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Trước tiên anh rời khỏi người tôi, rồi chúng ta nói chuyện, được không?”

“Nói chuyện?” Phất Lạc lặp lại một cách ẩn ý, mắt bạc híp lại, trên mặt hiện ra một tia phòng bị, hắn trào phúng: “Em hy vọng tôi sẽ giống Tư Đồ Lẫm luôn nhượng bộ em sao?” Một tay hắn ôm cô xoay người, ấn cổ tay cô xuống giường, đẩy phần hông, khiến côn th*t càng đâm sâu vào t*** h***t!

Nguyệt Linh rên lên một tiếng. Lúc này, cô đang nằm ngửa dưới thân hắn, đôi tay bị xích sắt đâm xuyên qua được hắn ấn l*n đ*nh đầu, hai chân mở rộng, giống như một tù nhân bị tra tấn, đau đớn thừa nhận hắn.

Trận mây mưa này vốn dĩ không được gọi là đau đớn, nhưng mỗi một lần hắn đung đưa sẽ khiến tay chân cô đau nhức dữ dội.

Nguyệt Linh đổ mồ hôi dữ dội, khó có thể nhịn được r*n r* đau đớn. Phất Lạc thấy cô khó chịu nên không lặp lại động tác vừa nãy. Cô thở hổn hển, dịu một chút, thở dài: “Anh thật sự biết không ít.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phất Lạc rướn người để l**m mồ hôi trên mặt cô, lẩm bẩm bên tai cô: “Chuyện của em, tôi đều để ý.” Hắn nắm lấy một bên ngực của cô, thong thả mà mạnh mẽ x** n*n nó, đầu ngón tay ái muội nghiền nát nh* h** cô. Thấy vẻ mặt cô có chút cải thiện, hắn cúi đầu xuống, l**m m*t cổ cô, dùng sức rất lớn thậm chí có chút đau đớn, in dấu hôn màu tím đậm lên da thịt cô.

“Phất Lạc, dừng lại!” Nguyệt Linh hét lên bằng một giọng yếu ớt, “Anh không thể một bên làm tôi bị thương, một bên mong được vui vẻ với tôi, đúng không?”

Phất Lạc ngẩng đầu, nhìn đôi bàn tay trên đầu cô, vết máu đã khô lại. Hắn dịu dàng v**t v* khuôn mặt cô, an ủi: “Dựa vào cơ thể của em, ngày mai miệng vết thương này sẽ lành thôi.”

Nguyệt Linh trừng mắt, vội la lên: “Vậy thì lúc nó khôi phục sẽ gắn liền với xích sắt!”

Khi đó, nếu muốn gỡ chúng xuống, cần lại phải xé rách da thịt, gân cốt.

“Không sai.” Phất Lạc thờ ơ nói, khuôn mặt phờ phạc lộ ra vẻ mặt bình tĩnh tâm như tro tàn, “Chỉ có dùng cách này làm suy yếu sức mạnh của em thì lúc tôi ra ngoài lấy tinh hạch, mới có thể yên tâm là em không chạy trốn.”

Buồn cười!

Nghe lời nói ích kỷ ấy, Nguyệt Linh không thể nhịn được nữa, cô không quan tâm đau đớn, giơ tay lên muốn hung hăng đánh về phía đầu hắn!

Phất Lạc đột nhiên đẩy hông, côn th*t đâm sâu vào trong h** h***t, một luồng điện xẹt qua khiến t*** h***t cô vừa tê dại vừa ngứa!

Nguyệt Linh không cầm lòng được r*n r*: “A Aa…” Sức lực cả người yếu đi, đôi tay cũng không khỏi mềm nhũn mà hạ xuống.

Cảm giác tê dại do dòng điện gây ra không chỉ tăng thêm k*ch th*ch, còn làm chậm lại nhận thức cảm giác đau đớn của cô.

Phất Lạc nghe thấy tiếng cô rên liền kích động, lập tức hôn sâu cô, đôi bàn tay to bao b* ng*c cô mà không ngừng x** n*n, côn th*t thì nhanh chóng th*c m*nh vào t*** h***t, lượng lớn d*m thủy, t*nh d*ch chảy ra từ khe hở, nhỏ giọt trên giường.

Phất Lạc m*t cắn cánh môi cô, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng mà l**m láp. Coi b* ng*c cô như cục bột, trêu chọc nó. Dòng điện nhè nhẹ phóng ra từ động tác của hắn. Cảm giác tê dại k*ch th*ch bùng lên trong miệng, nh* h** cô, còn có sâu trong t*** h***t…

Trong những ngày qua, hắn vẫn luôn thăm dò cơ thể chưa khỏi hẳn của cô, thực hiện nhiều thí nghiệm lên cô. Hắn biết rằng bản thân vĩnh viễn cũng không lấy được trái tim cô, nhưng hắn đã biết cách, như nào mới làm hài lòng cơ thể cô!

Phất Lạc lại một lần nữa đẩy côn th*t vào sâu trong t*** h***t Nguyệt Linh, lần này hắn không vội rút ra, mà mà thay vào đó dùng q** đ** tinh tế nghiền nát n** m*n c*m này, những dòng điện rất nhỏ không ngừng phóng ra, tạo cảm giác tê dại như sông cuộn biển gầm, thổi quét cơ thể của cô. Phất Lạc nhìn chuẩn thời cơ đẩy đẩy phần hông, điên cuồng thọc vào rút ra, hung hăng đâm. Mỗi một lần tiến công đều mang theo dòng điện nhẹ, phóng thẳng vào trong chỗ sâu nhất mẫn cảm nhất, khiến Nguyệt Linh cao trào hết đợt này đến đợt khác!

Cô không kiềm chế được hét lên: “A! A! A!… A!!”

Không bao lâu, một lượng lớn d*m thủy bắn tung tóe ra ngoài.

Cả người mồ hôi đầm đìa, Nguyệt Linh gần như không còn sức lực, thở hổn hển cầu xin: “Anh buông tôi ra, tôi không làm… Không làm…”

Đúng là một trận l*m t*nh kinh khủng! Nó đủ khiến người ta đánh mất chính mình! Cô thật sự sợ có một ngày, bản thân sẽ khuất phục dưới kh*** c*m như vậy, cuối cùng không nhớ nổi tự tôn cùng tự do của cô.

Nhưng Phất Lạc phớt lờ cô. Dường như hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, cũng nhìn thấu nguyên nhân khiến cô sợ hãi. Hắn nắm lấy hai nh* h**, kéo chúng lên cao cách xa ngực cô, điều này khiến cô r*n r*, cô không còn rõ là vì k*ch th*ch hay đau đớn. Từng luồng điện lại đánh lên nh* h** mẫn cảm, khuếch tán cảm giác tê dại ra toàn b* ng*c. t*** h***t vừa mới phát tiết cực kỳ khát vọng va chạm.

Va chạm lập tức đến, “Bạch!” côn th*t hung hăng đâm vào t*** h***t cô.

Giờ phút này, mặt Nguyệt Linh vẫn thánh khiết như trăng, nhưng vô thức hiện ra một tia thỏa mãn cùng chờ mong. Loại cảm xúc d*m đ*ng này, dường như là lần đầu tiên xuất hiện trên người cô một cách trắng trợn như vậy.

Phất Lạc vẫn đang quan sát biểu hiện của cô, đột nhiên dừng lại.

Nguyệt Linh cau mày, mở mắt khó hiểu.

Khóe môi Phất Lạc hơi cong, trong đôi mắt bạc hiện ra mê hoặc tà ác, hắn dịu dàng mệnh lệnh: “Mau nói em muốn tôi làm em.”

Lòng Nguyệt Linh chùng xuống, đột nhiên khôi phục được một chút bình tĩnh. Cô đang muốn từ chối thì một dòng điện đánh úp lại, t*** h***t lại tê dại, đau đớn! Cô không khỏi hừ một tiếng, nhưng cô lập tức ngừng thở, muốn nhịn xuống cảm giác hiện tại. Lúc này, Phất Lạc ác ý đong đưa phần hông, khiến côn th*t đâm xung quanh t*** h***t, dòng điện ùn ùn không dứt theo động tác hắn mà tuôn ra, k*ch th*ch một đợt lại một đợt trong t*** h***t khiến t*** h***t không ngừng chảy d*m d*ch.

Dần dần, cả người cô nóng lên, miệng khô lưỡi khô, trên khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ đau đớn từ d*c v*ng.

Nguyệt Linh đáng thương nhìn Phất Lạc, hạ thấp thái độ nói: “Phất Lạc… Anh đã nói, muốn đối tốt với tôi…” Không biết là vì d*c v*ng tra tấn, hay do giả vờ bi thương, khiến vài giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt, trong giọng nói cũng nhiễm một tia ý khóc, “Nhưng anh nhìn xem, hiện tại anh đang làm gì… Anh khiến tôi nửa chết nửa sống, phế đi tay chân của tôi, không quan tâm ý muốn của tôi cưỡng ép tôi… Hiện tại còn muốn giẫm đạp tự tôn của tôi…”

Dưới lời cô lên án, nụ cười tà ác bên miệng Phất Lạc nhanh chóng biến mất không dấu vết, ác khí còn sót lại không nhiều đã bị nước mắt cô tưới tắt.

“Xin lỗi…” Hắn ôm cô, áy náy trong lòng đến tột đỉnh. Hắn chưa từng thấy vẻ mặt  cô yếu ớt như vậy, bây giờ thấy, lại chỉ khiến tim hắn như bị dao cắt.

“Linh, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi xin lỗi, chỉ cần em không rời xa tôi, cái gì tôi cũng cho em…”

Hắn nhẹ nhàng l**m những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, lại phủ lên môi cô một nụ hôn sâu. Đồng thời nâng eo cô lên, côn th*t mạnh mẽ đâm sâu vào t*** h***t, không bao lâu sau, hắn đã khiến cô đạt đến cao trào!

Đang lúc d*m thủy phun ra tung toé, t*nh d*ch b*n r*, hắn th* d*c bên tai cô nói: “Tha thứ cho… tôi, tôi… yêu em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 38



Nguyệt Linh cười lạnh, đưa đôi tay vì đau đớn mà hơi run rẩy đến trước mắt Phất Lạc, giọng nói đã lâu không phát ra nên có chút khàn khàn: “Chuyện tốt này là anh làm, hả?”

Phất Lạc tránh miệng vết thương của cô, nắm lấy cổ tay cô, không cho phản kháng kéo tay cô lại gần. Hắn thành kính in một nụ hôn lên cổ tay cô, có chút mất mát bất đắc dĩ nói: “Nếu có cách khác, tôi tuyệt đối sẽ không làm em bị thương. Tôi chỉ là sợ em rời xa tôi.” Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, trong đôi mắt bạc gợn sóng, mang theo hương vị hỗn tạp, khuôn mặt tuấn tú so với trước khi cô hôn mê gầy đi rất nhiều, khí chất tà ác lúc trước tan thành mây khói, chỉ còn lại tiều tụy cùng buồn bã.

Nguyệt Linh cạn lời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người bị bắt cóc là cô, bị đánh đến hôn mê mấy ngày là cô, bị cưỡng dâm là cô, người bị tay chân tàn cũng là cô!

Sao hắn lại tỏ ra cứ như nhận hết tra tấn, ấm ức đầy bụng?

Vì tránh việc khiến mình tức đến ngất xỉu, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Trước tiên anh rời khỏi người tôi, rồi chúng ta nói chuyện, được không?”

“Nói chuyện?” Phất Lạc lặp lại một cách ẩn ý, mắt bạc híp lại, trên mặt hiện ra một tia phòng bị, hắn trào phúng: “Em hy vọng tôi sẽ giống Tư Đồ Lẫm luôn nhượng bộ em sao?” Một tay hắn ôm cô xoay người, ấn cổ tay cô xuống giường, đẩy phần hông, khiến côn th*t càng đâm sâu vào t*** h***t!

Nguyệt Linh rên lên một tiếng. Lúc này, cô đang nằm ngửa dưới thân hắn, đôi tay bị xích sắt đâm xuyên qua được hắn ấn l*n đ*nh đầu, hai chân mở rộng, giống như một tù nhân bị tra tấn, đau đớn thừa nhận hắn.

Trận mây mưa này vốn dĩ không được gọi là đau đớn, nhưng mỗi một lần hắn đung đưa sẽ khiến tay chân cô đau nhức dữ dội.

Nguyệt Linh đổ mồ hôi dữ dội, khó có thể nhịn được r*n r* đau đớn. Phất Lạc thấy cô khó chịu nên không lặp lại động tác vừa nãy. Cô thở hổn hển, dịu một chút, thở dài: “Anh thật sự biết không ít.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phất Lạc rướn người để l**m mồ hôi trên mặt cô, lẩm bẩm bên tai cô: “Chuyện của em, tôi đều để ý.” Hắn nắm lấy một bên ngực của cô, thong thả mà mạnh mẽ x** n*n nó, đầu ngón tay ái muội nghiền nát nh* h** cô. Thấy vẻ mặt cô có chút cải thiện, hắn cúi đầu xuống, l**m m*t cổ cô, dùng sức rất lớn thậm chí có chút đau đớn, in dấu hôn màu tím đậm lên da thịt cô.

“Phất Lạc, dừng lại!” Nguyệt Linh hét lên bằng một giọng yếu ớt, “Anh không thể một bên làm tôi bị thương, một bên mong được vui vẻ với tôi, đúng không?”

Phất Lạc ngẩng đầu, nhìn đôi bàn tay trên đầu cô, vết máu đã khô lại. Hắn dịu dàng v**t v* khuôn mặt cô, an ủi: “Dựa vào cơ thể của em, ngày mai miệng vết thương này sẽ lành thôi.”

Nguyệt Linh trừng mắt, vội la lên: “Vậy thì lúc nó khôi phục sẽ gắn liền với xích sắt!”

Khi đó, nếu muốn gỡ chúng xuống, cần lại phải xé rách da thịt, gân cốt.

“Không sai.” Phất Lạc thờ ơ nói, khuôn mặt phờ phạc lộ ra vẻ mặt bình tĩnh tâm như tro tàn, “Chỉ có dùng cách này làm suy yếu sức mạnh của em thì lúc tôi ra ngoài lấy tinh hạch, mới có thể yên tâm là em không chạy trốn.”

Buồn cười!

Nghe lời nói ích kỷ ấy, Nguyệt Linh không thể nhịn được nữa, cô không quan tâm đau đớn, giơ tay lên muốn hung hăng đánh về phía đầu hắn!

Phất Lạc đột nhiên đẩy hông, côn th*t đâm sâu vào trong h** h***t, một luồng điện xẹt qua khiến t*** h***t cô vừa tê dại vừa ngứa!

Nguyệt Linh không cầm lòng được r*n r*: “A Aa…” Sức lực cả người yếu đi, đôi tay cũng không khỏi mềm nhũn mà hạ xuống.

Cảm giác tê dại do dòng điện gây ra không chỉ tăng thêm k*ch th*ch, còn làm chậm lại nhận thức cảm giác đau đớn của cô.

Phất Lạc nghe thấy tiếng cô rên liền kích động, lập tức hôn sâu cô, đôi bàn tay to bao b* ng*c cô mà không ngừng x** n*n, côn th*t thì nhanh chóng th*c m*nh vào t*** h***t, lượng lớn d*m thủy, t*nh d*ch chảy ra từ khe hở, nhỏ giọt trên giường.

Phất Lạc m*t cắn cánh môi cô, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng mà l**m láp. Coi b* ng*c cô như cục bột, trêu chọc nó. Dòng điện nhè nhẹ phóng ra từ động tác của hắn. Cảm giác tê dại k*ch th*ch bùng lên trong miệng, nh* h** cô, còn có sâu trong t*** h***t…

Trong những ngày qua, hắn vẫn luôn thăm dò cơ thể chưa khỏi hẳn của cô, thực hiện nhiều thí nghiệm lên cô. Hắn biết rằng bản thân vĩnh viễn cũng không lấy được trái tim cô, nhưng hắn đã biết cách, như nào mới làm hài lòng cơ thể cô!

Phất Lạc lại một lần nữa đẩy côn th*t vào sâu trong t*** h***t Nguyệt Linh, lần này hắn không vội rút ra, mà mà thay vào đó dùng q** đ** tinh tế nghiền nát n** m*n c*m này, những dòng điện rất nhỏ không ngừng phóng ra, tạo cảm giác tê dại như sông cuộn biển gầm, thổi quét cơ thể của cô. Phất Lạc nhìn chuẩn thời cơ đẩy đẩy phần hông, điên cuồng thọc vào rút ra, hung hăng đâm. Mỗi một lần tiến công đều mang theo dòng điện nhẹ, phóng thẳng vào trong chỗ sâu nhất mẫn cảm nhất, khiến Nguyệt Linh cao trào hết đợt này đến đợt khác!

Cô không kiềm chế được hét lên: “A! A! A!… A!!”

Không bao lâu, một lượng lớn d*m thủy bắn tung tóe ra ngoài.

Cả người mồ hôi đầm đìa, Nguyệt Linh gần như không còn sức lực, thở hổn hển cầu xin: “Anh buông tôi ra, tôi không làm… Không làm…”

Đúng là một trận l*m t*nh kinh khủng! Nó đủ khiến người ta đánh mất chính mình! Cô thật sự sợ có một ngày, bản thân sẽ khuất phục dưới kh*** c*m như vậy, cuối cùng không nhớ nổi tự tôn cùng tự do của cô.

Nhưng Phất Lạc phớt lờ cô. Dường như hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, cũng nhìn thấu nguyên nhân khiến cô sợ hãi. Hắn nắm lấy hai nh* h**, kéo chúng lên cao cách xa ngực cô, điều này khiến cô r*n r*, cô không còn rõ là vì k*ch th*ch hay đau đớn. Từng luồng điện lại đánh lên nh* h** mẫn cảm, khuếch tán cảm giác tê dại ra toàn b* ng*c. t*** h***t vừa mới phát tiết cực kỳ khát vọng va chạm.

Va chạm lập tức đến, “Bạch!” côn th*t hung hăng đâm vào t*** h***t cô.

Giờ phút này, mặt Nguyệt Linh vẫn thánh khiết như trăng, nhưng vô thức hiện ra một tia thỏa mãn cùng chờ mong. Loại cảm xúc d*m đ*ng này, dường như là lần đầu tiên xuất hiện trên người cô một cách trắng trợn như vậy.

Phất Lạc vẫn đang quan sát biểu hiện của cô, đột nhiên dừng lại.

Nguyệt Linh cau mày, mở mắt khó hiểu.

Khóe môi Phất Lạc hơi cong, trong đôi mắt bạc hiện ra mê hoặc tà ác, hắn dịu dàng mệnh lệnh: “Mau nói em muốn tôi làm em.”

Lòng Nguyệt Linh chùng xuống, đột nhiên khôi phục được một chút bình tĩnh. Cô đang muốn từ chối thì một dòng điện đánh úp lại, t*** h***t lại tê dại, đau đớn! Cô không khỏi hừ một tiếng, nhưng cô lập tức ngừng thở, muốn nhịn xuống cảm giác hiện tại. Lúc này, Phất Lạc ác ý đong đưa phần hông, khiến côn th*t đâm xung quanh t*** h***t, dòng điện ùn ùn không dứt theo động tác hắn mà tuôn ra, k*ch th*ch một đợt lại một đợt trong t*** h***t khiến t*** h***t không ngừng chảy d*m d*ch.

Dần dần, cả người cô nóng lên, miệng khô lưỡi khô, trên khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ đau đớn từ d*c v*ng.

Nguyệt Linh đáng thương nhìn Phất Lạc, hạ thấp thái độ nói: “Phất Lạc… Anh đã nói, muốn đối tốt với tôi…” Không biết là vì d*c v*ng tra tấn, hay do giả vờ bi thương, khiến vài giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt, trong giọng nói cũng nhiễm một tia ý khóc, “Nhưng anh nhìn xem, hiện tại anh đang làm gì… Anh khiến tôi nửa chết nửa sống, phế đi tay chân của tôi, không quan tâm ý muốn của tôi cưỡng ép tôi… Hiện tại còn muốn giẫm đạp tự tôn của tôi…”

Dưới lời cô lên án, nụ cười tà ác bên miệng Phất Lạc nhanh chóng biến mất không dấu vết, ác khí còn sót lại không nhiều đã bị nước mắt cô tưới tắt.

“Xin lỗi…” Hắn ôm cô, áy náy trong lòng đến tột đỉnh. Hắn chưa từng thấy vẻ mặt  cô yếu ớt như vậy, bây giờ thấy, lại chỉ khiến tim hắn như bị dao cắt.

“Linh, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi xin lỗi, chỉ cần em không rời xa tôi, cái gì tôi cũng cho em…”

Hắn nhẹ nhàng l**m những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, lại phủ lên môi cô một nụ hôn sâu. Đồng thời nâng eo cô lên, côn th*t mạnh mẽ đâm sâu vào t*** h***t, không bao lâu sau, hắn đã khiến cô đạt đến cao trào!

Đang lúc d*m thủy phun ra tung toé, t*nh d*ch b*n r*, hắn th* d*c bên tai cô nói: “Tha thứ cho… tôi, tôi… yêu em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.