Tử Khuynh làm phước thì làm cho chót vậy , nhiều khi đây cũng là nhân duyên ai mà biết được .
– Vậy , tôi dạy cậu nhé !
– Cô ! Cô bao nhiêu tuổi vậy mà đòi dạy tôi !.
Khuynh nén giận
– Đủ tuổi để dạy cho anh cách làm một đĩa mì ăn được !
Câu mỉa đánh trúng tim đen chàng thanh niên Kiến kia một vố đau .
Hoàng Kiến gặm môi chìa cái muỗng ra đưa cô , mặt đỏ lừ lên .
– Đây ! Hứ!
” cậu ta đúng như con nít vậy , nhưng mà .. Tại sao mình lại có cảm giác là lạ !? “
Tử Khuynh tháo cái mũ lưỡi trai xuống , gương mặt tuyệt mỹ của cô lần nữa được phơi ra , Hoàng Kiến đến cái tuổi bóng hồng qua nhà , là lần đầu tiên thấy nhan sắc một người con gái trẻ mà đẹp đến nhức nách như vậy !
Hoàng Kiến thay đổi thái độ 180 độ xoay sang niềm nở nhưng mặt lại đỏ tía tai lên , Tử Khuynh chẳng quan tâm vì điều này đã là quá quen với cô một cách không thể nào quen hơn được .
Hoàng Kiến loay hoay không biết làm gì để giúp cô đành đứng lù một góc nhìn học
Tử Khuynh sai cậu đi rửa đồ rau củ quả , đôi bàn tay điêu luyện mềm mại lướt con dao lên thớ thịt lợn tươi , tiếng băm thịt lạch cạch nhẹ nhàng , chỉ mấy chốc mùi xào thịt thơm với hành đã ngào ngạt tấn công cả khu hội chợ .
Mọi người theo mùi hương đi tới gian mì xào của Hoàng Kiệt càng lúc càng đông , nhìn cô gái đang đảo mì điêu luyện cùng màu sắc rau củ quả đầy quyến rũ , Chẳng ngoa khi được nêm thử tay nghề của cô . Hoàng Kiến vừa chạy bàn vừa vào bếp nhìn công thức cô làm , lẩm nhẩm theo đến thuộc làu .
– Cho tôi 2 suât !
– 1 suất đê !
– Cho 3 suất ! Không thêm 4 suất nữa !
Tiếng người reo lên gọi món lát cả tiếng xào mì đang lùng bùng trong gian hàng , vậy là chỉ trong 5 canh giờ gian hàng mì xào của Hoàng Kiến hết sạch kì và thực phẩm , những gì còn sót lại chỉ còn lại là đống đĩa thìa ngổn ngang chất đầy núi !
Hoàng Kiến mắt sáng rực ngồi đếm mê man tệp tiền cứ đếm lại có tệp khác chờ cậu đếm .
– Hí hí , hít hà , hít hà ! ~ aaaa đúng là mùi thơm nhất mà!
Tử Khuynh nhìn trời cũng sẩm tối rồi , không ngờ vì một thanh niên mà cô quên mất cả buổi đi chơi.
– Tôi phải về đây ! Cậu học được rồi chứ !
– Chưa thực hành , nhưng tôi đã nhớ hết tất cả gia vị !
Hoàng Kiến hí hửng khoe , bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cậu thanh niên cao đến trước cửa gian hàng Hoàng Kiến , cũng đội mũ lưỡi trai , mặc một bộ đồ dạ trắng
– Xin hỏi , đây có phải là gian hàng mĩ xào Hoàng Kiến không ạ !
– Cậu hỏi thừa quad không , nhìn trên bảng biển có tên là biết mà !
Hoàng Kiến nói
– À… Ờ .. Tôi hỏi cho chắc chắn thôi ! Còn mì không ông chủ , tôi đến muộn quá !
Giọng cậu thanh niên nhẹ nhẹ , Tử Khuynh nghe sao có cảm giác quen quen
– Không , hết từ chiều rồi ! Có thì mai đến !
– Ư…. Không còn nữa sao , tiếc quá ! Thế này đi ..
Cạch !
Cậu thanh niên rút trong túi áo ra một cọc tiền mới cứng đặt lên bàn trước mặt Hoàng Kiến
– Toàn bộ mì ngày mai tôi mua hết !
Hoàng Kiến lần đầu tiên trong đời được nhìn một cọc tiền 500 đô mới cóng như vậy , so với tiền bán hôm nay số này gấp đôi nhiều lần .
Hoàng Kiến gật gật cái đầu , tay cầm tiền lạch phạc ngửi
– Vậy còn mì không !
Lại câu hỏi ban nãy
– Không ! Tôi đã..
– Còn đó !
– Sư phụ !
Hoàng Kiến chuyển xưng hô sang sư phụ
– Còn phần của tôi và cậu đúng không ! Lấy phần của tôi cho cậu ta đi !
– Nhưng sư phụ không ăn sao ?
– Không , tôi không đói !
– C.. Chị !
Tiếng gọi xưng hô lấy chú ý từ hai người dồn về cậu thanh niên .
– Tôi quen cậu sao !
Cậu thanh niên run run bỏ mũ ra , gương mặt thân quen làm Tử Khuynh bội phần sốc .
– Tiểu Niêm !!!