ÄÆ°á»ng HoaÌi An trá»n khá»i biá»t thá»±, cô có loại khoái cảm trà n Äầy, giá»ng như thoát khá»i chiếc lá»ng giam vây khá»n mình Äã tháºt lâu.
Tiếp theo chÃnh là phải tìm Hứa CaÌt Anh há»i rõ chuyá»n nÄm Äó, dù Äoán ÄÆ°á»£c có lẽ cô ta sẽ không lá» ra bất kỳ Äiá»u gì vá»i mình, nhưng cô cÅ©ng không thá» lại không là m gì nữa.
ÄÆ°á»ng HoaÌi An hai tay run rẩy bấm dãy sá» Äiá»n thoại, hai ngưá»i hẹn á» má»t quán cà phê, hai mươi phút sau, Hứa CaÌt Anh xuất hiá»n trưá»c mặt cô.
Vì là ngà y là m viá»c, xung quanh quán Äá»u là tòa nhà vÄn phòng, rất Ãt ngưá»i, rất yên tÄ©nh.
ÄÆ°á»ng HoaÌi An và o thẳng chá»§ Äá».
âHôm nay tôi hẹn cô ra là muá»n há»i cô chuyá»n hai nÄm trưá»c.
â
Hứa CaÌt Anh ưu nhã Äặt ly cà phê xuá»ng, nhìn ÄÆ°á»ng HoaÌi An cưá»i.
âCô ÄÆ°á»ng tháºt có hứng thú, chuyá»n hai nÄm trưá»c không phải chÃnh là vì cô ghen tỵ chá» mình, hại cô ấy thân bại danh liá»t, cuá»i cùng bản thân thà nh công gả cho Mạc Tư Quân sao?â
Sắc mặt ÄÆ°á»ng HoaÌi An bình tÄ©nh: âCô nói linh tinh, chân tưá»ng sá»± viá»c không phải như váºy, cô dám thá» vá»i lương tâm rằng cô không Äụng tay chân gì và o Äó sao?â
Hứa CaÌt Anh lưá»i biếng dá»±a lên ghế, nói: âCô phải rõ rà ng, dấu vân tay trên ly rượu cá»§a ÄÆ°Æ¡Ìng Gia Hân á» hiá»n trưá»ng là cá»§a cô, Äây là chứng cứ, cô thÃch Mạc Tư Quân, nhưng trong lòng anh ấy chá» có chá» cô, cô không cam tâm, Äây là Äá»ng cÆ¡.
Tất cả manh má»i Äá»u chá»a vá» phÃa cô, cô cÅ©ng không thỠép tôi Äến sá» cảnh sảnh cúi Äầu nháºn tá»i Äi?â
âNhưng tá»i hôm Äó tôi không uá»ng say, lúc tôi còn ý thức, tôi rõ rà ng ngá»i thấy mùi nưá»c hoa trên ngưá»i cô, tôi biết cÄn phòng Äó rất tá»i, nhưng tôi và cô không phải lần Äầu tiên gặp mặt, tôi rất quen thuá»c mùi nưá»c hoa cô thưá»ng dùng.
â
Hứa CaÌt Anh cưá»i trà o phúng: âÄÆ°á»ng HoaÌi An, cô Äang Äùa sao? Chá» dá»±a và o mùi nưá»c hoa Äã muá»n vu khá»ng tôi từng và o cÄn phòng Äó? Tôi chá» há»i cô má»t câu, ÄÆ°Æ¡Ìng Gia Hân là bạn thân nhất cá»§a tôi, tôi có lý do gì hại cô ấy?â
Mặc dù ÄÆ°á»ng HoaÌi An sá»m Äã Äoán ÄÆ°á»£c Hứa CaÌt Anh sẽ có thái Äá» nà y, nhưng lúc nà y trong lòng cô vẫn cá»±c kỳ khó chá»u, cô siết chặt nắm tay, cỠép bản thân bình tÄ©nh lại, nhưng lại không có Ãch lợi gì.
ÄÆ°á»ng HoaÌi An Äứng dáºy Äi vá» phÃa nhà vá» sinh, cô muá»n rá»a mặt bình tÄ©nh lại, lại không há» chú ý, sau khi cô xoay ngưá»i, trên mặt Hứa CaÌt Anh là nụ cưá»i Äắc ý.
Từ nhà vá» sinh quay lại, ÄÆ°á»ng HoaÌi An biết mình có há»i cÅ©ng chẳng há»i ÄÆ°á»£c gì, bèn chuẩn bá» kết thúc Äá» tà i nà y.
âHứa CaÌt Anh, tôi vẫn là câu Äó, thiá»n giả thiá»n báo, ác giả ác báo, hi vá»ng lá»i cô nói mình không Äá»ng tay Äá»ng chân là m gì là tháºt.
â
Hứa CaÌt Anh nhìn ÄÆ°á»ng HoaÌi An, khóe miá»ng nhếch lên nụ cưá»i nhà n nhạt.
Vừa Äứng dáºy, ÄÆ°á»ng HoaÌi An Äã phát hiá»n không Äúng, Äầu óc nặng ná», chân má»m oặt, choáng váng, cô vá»i vươn tay bắt lấy bà n bên cạnh.
âá», cô ÄÆ°á»ng là m sao váºy?â Hứa CaÌt Anh giả bá» lo lắng há»i, nhưng lại không há» có ý muá»n bưá»c tá»i Äỡ.
ÄÆ°á»ng HoaÌi An nhìn khuôn mặt trà n Äầy nụ cưá»i Äắc ý cá»§a cô ta, lại cúi Äầu nhìn ly cà phê cá»§a mình, trong lòng Äã rõ rà ng mưá»i mươi.
Cô gian nan má» miá»ng: âHứa CaÌt Anh! cô bá» gì và o ly cá»§a tôi?â
ÄÆ°á»ng HoaÌi An lúc nà y Äã hoà n toà n Äứng không vững, thân thá» mất Äi trá»ng tâm, Hứa CaÌt Anh biết thá»i cÆ¡ Äã Äến, lấy Äiá»n thoại ra bấm gá»i.
âBây giá» có thá» tá»i rá»i.
â
Không bao lâu sau, hai ngưá»i Äà n ông nhìn dáng vẻ như vá» sÄ© Äẩy cá»a bưá»c và o, trái tim ÄÆ°á»ng HoaÌi An dâng lên dá»± cảm bất an mãnh liá»t.
Hai ngưá»i Äà n ông toà n bá» quá trình Äá»u không nói má»t lá»i, nắm cánh tay ÄÆ°á»ng HoaÌi An bắt Äầu kéo cô ra ngoà i, do tác dụng cá»§a thuá»c, ÄÆ°á»ng HoaÌi An dần mất Äi toà n bá» nÄng lá»±c kháng cá»±, thân thá» yếu á»t không xương.
ÄÆ°á»ng HoaÌi An bá» vứt và o ghế sau xe không chút lưu tình, xe láºp tức khá»i Äá»ng.
Cô biết chuyá»n không Äúng, liá»u mạng muá»n vươn tay ra má» cá»a xe, nhưng hoà n toà n không dùng ÄÆ°á»£c chút sức lá»±c nà o.
Hai ngưá»i Äà n ông vừa rá»i không lên xe, trong xe chá» có cô và Hứa CaÌt Anh.
âHứa CaÌt Anh, cô rá»t cuá»c muá»n là m gì! â
Hứa CaÌt Anh cưá»i: âKết hôn vá»i Mạc Tư Quân hai nÄm cÅ©ng không thấy bụng cô có Äá»ng tÄ©nh gì, tôi Äoán hẳn là vì anh ấy cÄn bản ngay cả Äụng cÅ©ng không muá»n Äụng và o cô Äi? Lâu như váºy nhất Äá»nh rất cô ÄÆ¡n nhá» ÄÆ°á»ng HoaÌi An?â
ÄÆ°á»ng HoaÌi An muá»n phản bác lá»i nói lá» liá» u cá»§a cô ta, nhưng cÄn bản không có sức lá»±c má» miá»ng.
Hứa CaÌt Anh quay Äầu nhìn ÄÆ°á»ng HoaÌi An má»t cái, khóe miá»ng là nụ diá» m lá» lại âm hiá»m: âKhó chá»u Äúng chứ? Yên tâm, lát nữa cô sẽ biết cái gì gá»i là sá»ng không bằng chết.
â.